Thành Phần “Phản Động” & Kẻ Thù Của Đảng Và Nhà Nước Bây Giờ Là Những Ai ?

Thành phần “phản động” bây giờ là những ai?

Khoảng 20, 25 năm đầu sau khi cuộc chiến tranh kết thúc, những người chống lại đảng và nhà nước cộng sản, chống lại mô hình thể chế độc tài toàn trị lúc ấy đa phần là người thuộc chế độ VNCH cũ, trong đó rất nhiều người từng làm việc cho quân đội, chính quyền VNCH cho tới trí thức, văn nghệ sĩ, tu sĩ, linh mục…

Nhưng ít nhất hai mươi năm trở lại đây đa phần những người dám đứng lên chỉ trích chế độ cộng sản là ai? Là những người sinh ra và lớn lên dưới chế độ này, từng tham gia vào lực lượng quân đội của cộng sản trong những cuộc chiến tranh khác nhau, từng hoạt động trong bộ máy nhà nước cộng sản, từng là đảng viên, hay là những người không dính dáng đến đảng nhưng đang có công ăn việc làm tốt, thành đạt trong xã hội chứ không phải là những người thất bại, bất mãn.

Ví dụ, những người vừa là nhà văn, nhà báo vừa là cựu chiến binh như nhà báo Bùi Tín, nhà văn Phạm Đình Trọng, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, nhà thơ Nguyễn Đức Thạch, nhà báo Nguyễn Tường Thụy, nhà hoạt động Lê Đình Lượng… cho tới những người từng làm việc trong các cơ quan khác nhau của nhà nước cộng sản như nhà văn Phạm Thành (cựu thư ký tòa soạn Đài Tiếng Nói Việt Nam), nhà báo Trương Duy Nhất (từng làm việc cho báo Công an tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng, báo Đại Đoàn kết, văn phòng miền Trung), nhà báo thuộc loại “con nhà cách mạng nòi” như Phạm Chí Dũng, nhà báo Phạm Đoan Trang, doanh nhân Trần Huỳnh Duy Thức, luật sư Lê Công Định, luật sư Nguyễn Văn Đài, luật sư Lê Thị Công Nhân… Kể không xiết. Đó là chưa nói tới những bậc tu hành, mục sư, linh mục, tín đồ… các tôn giáo khác nhau, trong đó đồng bào thuộc các sắc dân bản địa bị đàn áp, tù đày hoặc phải bỏ trốn sang Campuchia, Thái Lan rất nhiều.

Và bây giờ kỹ sư Trần Văn Bang (hình trên), người đang bị đưa ra xét xử về tội “tuyên truyền chống nhà nước” cũng lại xuất thân là một quân nhân tham gia cuộc chiến tranh chống Trung Quốc xâm lược vào thập niên 80. Xuất ngũ, ông trở lại giảng đường đại học Thủy Lợi và tốt nghiệp với văn bằng kỹ sư.

Những quan chức cao cấp của đảng cộng sản Việt Nam và toàn bộ bộ máy tuyên truyền của nhà nước luôn luôn nổ hết công suất ngày đêm tụng ca chế độ, tụng ca tài năng lãnh đạo của đảng, tụng ca cuộc sống ở “thiên đường xã hội chủ nghĩa VN” v.v. và v.v… vậy thì, chỉ với 3 câu hỏi đơn giản này thôi họ giải thích ra sao đây:

1. Đất nước tươi đẹp, cuộc sống sung sướng hơn xưa tại sao suốt gần nửa thế kỷ qua dòng người bỏ nước ra đi bằng mọi cách, bằng mọi giá, trong đó có cả những người thành đạt, quan chức cộng sản và con cháu của họ, vẫn chưa hề dừng lại?

2. Tại sao thành phần chỉ trích đảng, chống đảng cứ ngày càng đông, và là con cháu của chế độ này?

3. Một đảng cầm quyền, một chế độ phải được xây dựng từ những con người. Vậy thì một cái đảng cầm quyền, một chế độ mà rất nhiều người ưu tú thì chống lại và bị bỏ tù hoặc phải bỏ xứ ra đi, trong khi hàng trăm, hàng ngàn quan chức, cán bộ từ trung ương đến địa phương thì bị bắt với những tội danh như tham nhũng, hối lộ, lạm dụng quyền lực, hủ hóa, thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng v.v… cái đảng đó, cái chế độ đó phải hiểu như thế nào – thành công hay thất bại và có xứng đáng để tiếp tục cai trị, đè đầu cưỡi cổ nhân dân nữa hay không?

Kẻ thù của Đảng và Nhà nước là ai?

Đối với đảng cộng sản Việt Nam, kẻ thù lớn nhất trong suốt bao nhiêu năm qua của đảng không phải là Pháp, Mỹ hay Trung Cộng mà chính là nhân dân Việt Nam. Bởi vì họ có thể bỏ qua quá khứ, bắt tay và hoan hỉ đón nhận sự giúp đỡ từ các cựu thù Pháp, Mỹ, Trung Cộng (đặc biệt với kẻ thù truyền kiếp đã và vẫn sẽ tiếp tục xâm chiếm đất, đảo, lãnh thổ lãnh hải của VN là Trung Cộng thì họ mau mắn nhất, cuộc xung đột biên giới giữa VN-Trung Quốc trên thực tế kéo dài từ 1979 đến năm 1988, 1989, và đảo Gạc Ma bị chiếm là năm 1988, nhưng đảng cộng sản VN đã vội vã bình thường hóa quan hệ với đảng cộng sản Trung Quốc vào năm 1991!), nhưng với nhân dân Việt Nam thì họ không bao giờ bỏ qua.

Không chỉ với phía VNCH – một chế độ đã không còn tồn tại gần nửa thế kỷ, nhưng bất cứ cái gì liên quan đến chế độ ấy, từ một câu hát, từ một lá cờ ở sân vận động quốc tế hay trên đồng tiền kỷ niệm của nước khác… đều khiến nhà nước này chạm nọc, cho tới toàn bộ di sản của chế độ đó vẫn tiếp tục bị tìm cách tiêu diệt, xóa khỏi ký ức người dân.

Mà bây giờ là hàng bao nhiêu người sinh ra và lớn lên dưới chế độ này, từng là công thần cho tới con em của chế độ, nhưng chỉ cần lên tiếng đấu tranh ôn hòa bằng tiếng nói, bằng ngòi bút (chứ làm gì có vũ khí, lực lượng, tổ chức, tài chính… mà có thể lật đổ chế độ như cáo buộc của nhà cầm quyền) là bị truy cùng diệt tận gây khó dễ cả gia đình, cả đường làm ăn sinh sống lẫn sự nghiệp, bị tống vào tù với những bản án hết sức hà khắc, thậm chí khi đã chạy sang xin tỵ nạn ở các nước láng giềng cũng bị đuổi theo bắt cóc về…

Đảng cộng sản luôn theo dõi, canh chừng, đối xử với nhân dân như kẻ thù nhưng thật ra kẻ thù lớn nhất của họ là chính quan chức cán bộ của chế độ, đã ăn tàn phá hại, tham nhũng kinh hoàng, làm đủ thứ chuyện sai trái khiến lòng dân căm phẫn, khiến bộ máy của nhà cầm quyền bị mục ruỗng, thối nát từ bên trong, đó mới chính là kẻ thù nguy hiểm nhất mà họ không muốn thừa nhận.

Song Chi
Theo baotiengdan.com ngày 12/5/2023

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*