Chúng ta đang ở vào những ngày cuối tháng Tư.
Những người bỏ nước ra đi tìm Tự Do không thể quên những ngày đen tối của đất nước sau Tháng Tư Đen năm 1975.
BƯỚC CHÂN VIỆT NAM
Bước chân thuyền nhân,
Mang bao người ra khơi,
Dù phải làm mồi cho sóng dữ,
Đói khát phong ba, hải tặc tơi bời!
Bước chân thuyền nhân,
Mang Việt Nam ra khơi,
Trốn khỏi vùng đất dữ
Nay đổi chủ
Đem chủ thuyết ngoại lai
Giày xéo giống nòi…
Tháng Tư đen xua vạn người ra biển,
Gửi mệnh đời trên thuyền lá đơn sơ.
Mẹ già vợ yếu con thơ,
Ba người đi, chỉ một người tới bến.
Galăng, Bidong, Songkla ai đến,
Ai muôn đời chìm đáy nước, san hô.
Khép mắt xuôi tay, thủy táng hải mồ!
Làn sóng người vẫn âm thầm rắn rỏi,
Như Tiền nhân xưa đi mở cõi.
Dẫu dạt về Mỹ, Úc, Á, Âu, Phi,
Tìm đất Tự Do sinh tử sá gì.
Bước chân Việt Nam
Chào đất mới trăm phương.
Gian khó đau thương, khổ nhọc không lường.
Cuộc sống mới phải hồi sinh
Xóa đêm dài đón ánh bình minh.
Niềm tin vun xới,
Hoa trái tốt tươi, trên đất lành ngày mới.
Trải ba, bốn mươi năm qua,
Lớp trẻ học hành, thành đạt
Xây đời vui trên đất mới
Chan hoà.
Mà ngày nay,
Thế hệ sau thành công vượt trội.
Nghĩa ơn nhuần gội,
Không quên cội nguồn
ĐẤT MẸ VIỆT NAM.
UYÊN THÚY LÂM
* * *
HOÀI NIỆM 30 THÁNG 4
Bỗng lệnh lui binh giữa tuyến đầu,
Cao nguyên bỏ ngõ bởi vì đâu?
Ngàn cân mệnh nước treo trên tóc,
Muôn vạn sinh linh ngút thảm sầu.
Quốc lộ xuôi nam loang máu hận,
Nóc Tòa Đại Sứ đẫm dòng châu.
Bốn mươi năm lẻ đời lưu xứ,
Tổ quốc trong tim bạc mái đầu.
UYÊN THUÝ LÂM
Nhạc phẩm HOÀI NIỆM 30 THÁNG TƯ
* * *
TÌNH NGƯỜI CÔ PHỤ
Anh yêu dấu vì sao mình đơn lẻ
Ba mươi năm rồi chẳng được gần nhau?
Sau hè đó trong sân ga lặng lẽ
Lệ tuôn tràn từ biệt, hẹn mùa sau.
Rồi anh đi chiến trường xa vẫy gọi,
Từ giã phố phường khoác áo chiến binh.
Đêm từng đêm đợi thư anh mòn mỏi
Anh ra đi cho đất nước yên bình.
Tin chiến trận đêm ngày loang máu lửa
Anh miệt mài nơi núi thẳm rừng sâu.
Chiều hành quân qua lưng đồi tre nứa
Nhớ thắt lòng đôi mắt lệ hoen sầu.
Tàn cuộc chiến tìm anh đâu thấy bóng
Không còn quê xưa, tan tác thị thành.
Suối Máu, Hàm Tân, Cổng Trời… đồng vọng
Tin anh biệt ngàn núi đỏ rừng xanh?!!
Em trở về bến sông xưa cô quạnh
Nhớ thương sao áo trận bạc xuân nào.
Sân trường cũ gốc điệp tàn thu lạnh
Mãi nghe lòng quặn thắt nỗi niềm đau!
Em vẫn chờ ba mươi năm cô lẻ
Thu sang đông mấy độ tóc phai tàn.
Cuộc phù sinh còn ghi lời ước thệ
Giữ tình anh đi trọn kiếp nhân gian!
UYÊN THÚY LÂM
Be the first to comment