Uyên Thuý Lâm: Người Sẽ Quay Về

Tìm tin nhau suốt ba mươi năm,
Có lúc đã như biệt vô tăm.
Vào những đông tàn se sắt lạnh
Thôi đã vàng phai, đã nguyệt trầm!

Người đi như nước tan vào biển,
Giọt nước yêu thương đã lạc dòng.
Giọt nước nhỏ nhoi trong bão táp,
Còn gì thân mệnh giữa cuồng phong!

Bao nhiêu thân xác tan trong sóng
Bão nhận chìm trăm chuyến ra khơi.
Bao thuyền trôi giạt nơi ghềnh vắng
Bao tiếng thét đau giữa đất trời.

Người đi đau tủi lòng xa xứ,
Nước mất còn chi để tưởng mong.
Trôi giạt chân mây thân lữ thứ,
Năm châu tan tác giống Tiên Long.

Quê mẹ mờ theo niềm bi thống
Tàn úa tháng ngày trong tối tăm.
Trẻ thơ không tìm ra lẽ sống
Cúi mặt vì thiếu chữ, thiếu ăn.

Cả một giang san trải gấm hoa
Muôn đời công sức của ông cha.
Nghìn năm Bắc thuộc còn không mất
Vẫn giữ non sông vẹn cõi bờ.

Con cháu lớn lên trên đất mới
Học hành đỗ đạt sống nên người.
Góp công xây dựng cùng đồng loại
Không hổ danh Tiên liệt giống nòi.

Người đi quá nửa đời đất khách
Kiên lòng gây dựng lại đời sau
Giữ con cháu cùng chung nhịp mạch
Với quê hương xa cách nửa địa cầu.

Người về như én xưa tìm tổ,
Cùng góp chung lòng gió bốn phương.
Cùng đốt lửa lên bừng ánh sáng
Chan hoà vận mới Dựng Quê Hương.

UYÊN THUÝ LÂM
(Trích trong Thi Tập TRĂNG NƯỚC BẾN BỜ XƯA)

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*