Phan Xuân Sinh: MÙA THU, GỬI NGƯỜI

Hôm nay vào những ngày trọng thu
Em cũng biết lá vàng đang rơi ngoài ngõ
Em có biết anh đang đi trên đó
Mà em cứ trốn hoài trong cõi mù tăm

Em ở đâu? Có một chút xốn xang
Khi nghĩ lại có người đang thầm lặng
Có nghĩa là đang nghĩ tới em lắm lắm
Vời vợi xa như biển rộng trời cao

Em ở đâu mà ta cứ ước ao
Có một ngày hôn lên triền ngực
Để ta thấy em, gào lên hừng hực
Adam , Eva vội vàng giữa chốn non bồng

Ước ao thôi mà đã thấy lặng hồn
Có trèo lên cây bưởi cũng chẳng làm chi được
Có cùng lắm thì thịt da bầm xước
Vết sẹo tình nghe cũng thỏa lòng nhau

Một con đường chỉ có một mái đầu
Ta thầm đi và thấy toàn gãy đổ
Mà lòng thì cứ sùng sục ham hố
Còn ai đâu để ngó đỡ qua truông

Ta cúi đầu ngang qua cửa giáo đường
Đã biết mình có chút gì phạm tội
Lạy chúa, làm sao mình sám hốt
Lỡ rồi, mở miệng hai tiếng: Amen.

Huston, 10 tháng 9 năm 2018

Phan Xuân Sinh

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*