Thi Ảnh CHIỀU ĐƠN CÔI
CHIỀU ĐƠN CÔI
Lòng ta một cõi hoang liêu,
Cuối trời mây xám nghe chiều đơn côi.
Người đi bóng nhạt lưng đồi,
Ta về thắm lạnh, bồi hồi nỗi riêng.
Vầng trăng cũ bóng chiều nghiêng
Hồn thơ trong giấc cô miên phương này.
Trách người là tự lưu đày
Thương cho lắm, cũng tháng ngày quạnh hiu…
Uyên Thuý Lâm

NHỚ LỐI THU XƯA
(I)
Thu về sắc lá úa ngàn cây,
Lắng tiếng rừng thu chim gọi bầy.
Cánh nhạn lưng trời mây trắng xoá
Đường xưa lữ khách lạnh vai gầy.
Người đi xây hướng đời hy vọng
Kẻ ở mơ tương phùng rượu say.
Cách trở bến Giang đầu xa thẳm.
Niềm tin tái hợp vẫn đong đầy.
(II)
Niềm tin tái hợp vẫn đong đầy,
Song cửa bóng câu ngày tháng bay.
Mầu nắng quê nhà tươi ấm mãi
Trời thu đất khách lạnh heo may.
Ngô đồng mấy lá vừa rơi rụng,
Thiên hạ biết thu vàng ngất ngây. (1)
Cho dẫu dặm ngàn xa cố quốc,
Thương về đất Mẹ buốt tim này…
Uyên Thuý Lâm
(1) Hai câu Luận trong bài thơ trên mượn ý trong thơ xưa:
Ngô đồng nhất diệp lạc, Thiên hạ cộng tri thu
Câu thơ “Ngô đồng nhất diệp lạc, thiên hạ cộng tri thu” (梧桐一葉落,天下共知秋) có nghĩa là một chiếc lá ngô đồng rụng xuống, thì cả thiên hạ đều biết mùa thu đã đến.
Câu thơ này thường được cho là có từ thời Đường bên Trung Quốc…

SANG THU NHỚ NGƯỜI
Bên em, anh cất lời ru,
Sắc vàng nhuộm lá mùa thu thuở nào.
Trung Thu lồng lộng đèn sao
Nhìn trăng em nghĩ về đâu, cuối trời?
Năm qua lòng nhớ chưa vơi,
Vọng ngày tháng cũ bước lơi bên thềm.
Xa miền Đông Bắc mơ êm,
Về Georgia nhớ nhung tìm vào thơ.
Trời thu nắng nhạt sương mờ
Đường Thu trăm sắc lá chờ người xưa.
Rừng Phong tí tách giọt mưa
Gợi thêm niềm nhớ thương vừa quắt quay
Bao giờ người trở về đây,
Tay cầm tay ấm trong ngày đoàn viên.
Trăng thu soi tỏ đầu hiên
Rượu tương phùng rót ta chuyền tay nhau
Trăng ngà soi bóng ngàn lau
Trong cô tịch thấy xôn xao nhớ người.
Đường trăm lối tháng năm dài
Ân xưa nghĩa cũ trọn đời khắc ghi…
Uyên Thuý Lâm

Be the first to comment