THƠ TRẦN NGHI HOÀNG: 50 NĂM CUỘC LỮ

50 NĂM CUỘC LỮ

Năm mươi năm mà như thoáng chốc
Mây ngàn vẫn lửng giữa thinh không
bước chân lữ thứ chừng vô hướng
Còn giữ trong tim chút mộng cuồng

Cọng rừng tuổi trẻ ngày phiêu lạc
Trong góc thời gian bị lãng quên
Vạt nắng chiều hôm trên bãi vắng
Mặt cỏ nghiêng chao sóng dập dềnh

Bữa rượu đầu năm không bạn hữu
Ta mời ta một chén tri âm
Ta mời vợ một ly tri kỷ
Mời hết nhân gian cả tửu phần.

Thôi không còn xuôi Nam ngược Bắc
Hay về Đông lại trở qua Tây
Bước chân gió bụi còn lưu lại
Những nét phù điêu ở đó, đây

Thế sự rạc rày lời bạn kể
Ta nghe hồ chẳng hiểu vào đâu
Giờ ta như kẻ ngoài cuộc lữ
Nhìn chốn nhân sinh chẳng muốn vào

Nửa thế kỷ chìm trong tĩnh lặng
Dù nhanh hay chậm cũng rồi qua
Đời vẫn biển dâu từ vạn cổ
Vẫn điệp trùng bao nỗi nghiệt ma

Năm mươi năm làm tên lãng tử
Ta bước đi trên những nhục vinh
Cười xem nhân thế như trò giễu
Ta giễu đời ta cũng tận tình.

Ta đã sống đời ta tận tuý
Tìm kiếm quê hương khắp khắp nơi
Chân từng bước lên hai thế kỷ
Thì có sá chi những thói đời

Giờ nghe như thấy mà không thấy
Giờ thấy như nghe mà chẳng nghe
Bàn tay lộng gió ngày thù tạc
Sương mỏng chiều nghiêng rót nắng về

Những hành lang gió chìm trong gió
Nhân loại ngồi im ngó bóng mình
Nhân loại chìm ngoan trong gió dữ
Con người an phận với vô minh

Trái đất già nua đang gắng gượng
Ngập ngừng tiếp tục những vòng quay
Chiếc trục thời gian mòn mỏi chịu
Sức nặng triền miên của tháng ngày

Lặng ngắm tám chiều trong vũ trụ
Ta thấy thương tâm rất đỗi và
Hoang vu phủ khắp bờ vô tận
Thinh không còn lại một mình ta

Cành cây khổ nạn chim về đậu
Cất tiếng kêu vào cõi quạnh hiu
Âm vọng như lời từ vô thuỷ
Gửi lại vô chung một tín điều.

Màu của không gian không còn nữa
Màu của thời gian cũng chín rồi
Ta gọi thầm chi mà chẳng biết
Chỉ để nghe tiếng một con người

Năm mươi năm rất dài hay ngắn
Nửa thế kỷ là một nửa thôi
Điệu buồn cố quận chừng quanh quẩn
Như hồn ma của cả một thời.

Cái thời mắt sáng ngời tóc biếc
Và trái tim đập nhịp núi sông
Trái tim rực lửa tin yêu ấy
Muốn thắp bừng trang sử Lạc Hồng

Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng
Bởi lòng người lắm nẻo quanh co
Tham ngu lớn hơn tình sông núi
Lý tưởng thành ra đống bụi tro

Chuyện ấy đến nay thành chuyện cũ
Chuyện cũ thành ra cổ tích buồn
Trẻ nhỏ giờ không ưa cổ tích
Nhất là cổ tích lại bi thương

Trái đất già nua đang bật khóc
Hà huống gì một nước Việt Nam
Nước Việt bé như đầu ngón út
Trên bản đồ thế giới hoang mang.

Trái đất già nua đang quằn quại
Bởi lũ người trăn xé trên mình
Lũ người mê muội dần tuẫn táng
Xác si đần theo xác hành tinh

Bước chân quá khứ về như huyễn
Đường đến tương lai cũng thế thôi
Ta đứng soi vào gương hiện tại
Thấy bóng thần linh đã khuất rồi

Vở tuồng thế sự không ngừng nghỉ
Kẻ diễn người xem chỉ đổi vai
Màn kéo màn buông thay thế trận
Trên đầu ngọn cỏ giọt sương phai

Ta đã quay lưng vào thế sự
Dặn lòng buông bỏ chuyện nhân sinh
Thinh không vẫn lửng ngàn mây chuyển
Cuộc lữ làm sao hết bất bình

Ta buông buông hết không ngần ngại
Ta buông và thấy nhẹ nhàng thay
Ta buông vạn vật không ngừng thở
Ta buông trái đất chẳng ngừng quay

Bữa rượu đầu năm ta hội ẩm
Cùng Vợ và con, Tiểu Tặc mèo
Tửu phần chưa quật nhưng ta biết
Toàn cõi nhân gian đã xỉn meo

Ngày 5 tháng Hai, 2024 (Ngày 26 tháng Chạp, năm Quý Mão)

Trần Nghi Hoàng
See Translation

All reactions:
39You, Nguyễn Đình Hà, Thuy Nguyen and 36 others

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*