Vụ bộ phim “Ba chị em” (Little Women) của Hàn quốc trình chiếu trên Netflix bị “rút” ra khỏi “kho dữ liệu” trình chiếu ở VN. Vì bộ Thông tin và Truyền thông ở VN yêu cầu rút ra với lý do “xuyên tạc lịch sử”, vịn theo các điều luật của VN.
Một đoạn không dài quá một phút trong bộ phim, được RFA nói lại: “Trong tập 8 của bộ phim, diễn viên nói đến một cựu binh Hàn Quốc từng tham gia tác chiến ở Việt Nam năm 1967 và đề cập đến tỷ lệ khá cao trong việc người lính này hạ những binh sĩ Bắc Việt. Nhân vật nam trong phim nói: ‘Trong trận thắng lợi nhất, tỷ lệ giết so với tử vong là 20:1. Tức là một người lính Hàn Quốc giết 20 người Việt Cộng. Còn tỷ lệ của những người đó là 100:1”.
Vấn đề là, lịch sử VN khác với lịch sử của các quốc gia khác, như Hàn quốc. Theo tôi, không hề có cái gọi là “xuyên tạc lịch sử”.
Trong chiến tranh Việt Nam, chuyện tướng lãnh miền Bắc “thí quân” với chiến thuật “biển người” là chuyện bình thường. 10 đổi 1 hay 100 đổi 1 là chuyện có thật, tuy không phải là trận nào Việt Cộng cũng chết nhiều như vậy. Trận Long Tân, khoảng 100 quân Úc chống lại, và đánh thắng hai trung đoàn Việt Cộng, khoảng 2.000 quân sử dụng chiến thuật biển người. Bên Úc thiệt hại 17 người. Việt Cộng bỏ xác tại trận 250 người, bị thương mang đi khoảng 300 người. Tỉ lệ ở đây (tạm cho) là 1:10. Còn các “chiến công” của quân Nam Hàn (như lời nói của diễn viên ghi lại trong phim), theo tôi cũng là phản ảnh đúng (phần nào) sự thật.
Có lần truyền hình Pháp chiếu chương trình về “chiến tranh Việt Nam”, có phỏng vấn tướng Võ Nguyên Giáp. Phóng viên hỏi đại khái trong cuộc chiến, phía CSVN hy sinh trên một triệu quân và ba triệu người dân. Đại tướng nghĩ gì về con số? Ông Giáp trả lời đại khái rằng, hy sinh 1/2 dân tộc VN (để thắng Mỹ và Ngụy) cũng không phải là vấn đề.
Một chương trình truyền hình Mỹ có phỏng vấn tướng lãnh Mỹ về chiến tranh VN. Một ông tướng nói rằng, nếu tướng lãnh Mỹ mà “thí quân” như ông Giáp thì không có ai được lên lon tướng hết cả.
Chương trình truyền hình bên Pháp có lần phỏng vấn các cựu chiến binh Pháp. Ý kiến của họ là, nếu ông Giáp là người Pháp hay Mỹ, ông này đã bị ở tù (nặng) vì tội thí quân, làm quân chết nhiều quá.
(Bởi vậy khi tôi nói hôm trước rằng bà Khánh Ly và ông Trịnh Công Sơn có công lớn trong công cuộc ‘đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào’. Đảng CSVN nên tạc tượng Khánh Ly và Trịnh Công Sơn để thờ. Nhiều người phản đối, nói là “vớ vẩn”. Theo tôi, làm “lăng” để thờ Khánh Ly và Trịnh Công Sơn còn chưa đủ. Nếu không có thành phần “đâm sau lưng, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” thì 10 ông Hồ, một trăm ông Giáp cũng không làm được gì, ngoài việc giết dân. Thành phần “ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản” đã khiến ý chí quân dân VNCH tê liệt. Việt Cộng vô tới đâu, quân VNCH chạy tới đó. Thua là phải mà thôi).
Lịch sử chiến tranh VN ta chỉ nghe được một bên: Ta luôn thắng, địch luôn thua. Ta luôn đúng địch luôn sai. Nếu “lọc” lại lịch sử VN, với cái nhìn công tâm, ta sẽ thấy lịch sử VN đa phần là “phịa sử”.
Bỏ qua vô số các chi tiết “phịa sử”, kiểu anh hùng lê văn tám, đầy dẫy trong các tập chính sử. Cuộc chiến VN, chứng cớ rành rành là một cuộc “nội chiến”.
Dân Việt đánh với dân Việt, trên đất Việt, cho dầu có yếu tố ngoại bang chống lưng, hay đứng chung chiến tuyến, thì cuộc chiến đó vẫn là cuộc “nội chiến”. Nhưng sử gia CSVN vẫn không gọi đó là cuộc “nội chiến”, mà gọi đó là cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước”. Mỹ là thực dân kiểu mới và VNCH là “ngụy”, là tay sai. CSVN cố giành lấy “chính danh”, với quyền “dân tộc tự quyết”, nhân dân miền Nam nổi dậy đánh đuổi Mỹ thực dân (kiểu mới) và chính quyền Ngụy tay sai.
Vấn đề “nói láo cho nhau nghe” là một chuyện, còn chuyện ký kết văn bản pháp lý trước trường quốc tế, hay các biện luận có giá trị pháp lý (quốc tế), thì hoàn toàn khác.
Liên Hiệp quốc từng nhìn nhận VNCH là “quốc gia”, chính phủ Sài Gòn là đại diện chính thức của quốc gia này (có lãnh thổ từ Nam Quan tới Cà Mau). Quốc gia tên gọi VNCH đó có đại diện ở hầu hết các tổ chức thuộc LHQ (mà Đài Loan hiện nay không có chỗ) như UNESCO, WHO v.v… (Pháp quốc nhìn nhận VNCH là một “quốc gia”, theo một án lệnh của Tòa, đại diện cho dân chúng hai miền Nam, Bắc).
Việt Nam Dân chủ Cộng hòa không được LHQ nhìn nhận, cũng không hề có ghế đại diện ở bất kỳ tổ chức quốc tế nào. Trên danh nghĩa pháp lý, VNDCCH là một “chính quyền ngụy”, với đầy đủ ý nghĩa (kiểu cộng phỉ ở lục địa Trung Quốc).
Thử đọc các văn bản của CSVN trình lên các cơ quan quốc tế về vấn đề chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa. Thấy gì? Thấy là 99% sử liệu, dữ kiện lịch sử… liên quan đến chuyện “bảo vệ lãnh thổ” có giá trị pháp lý chứng minh chủ quyền của VN tại Hoàng Sa và Trường Sa, đều xuất phát từ các hành vi của “phong kiến”, hay của VNCH, (hoặc Quốc gia VN, tiền thân của VNCH).
Thử đọc các tập nghiên cứu Biển Đông các học giả VN, tất cả các dữ kiện lịch sử, có giá trị pháp lý, đều có dẫn chứng từ VNCH (hay các nhà nước tiền nhiệm).
Hành vi của học giả VN chứng minh đồ của “ngụy” lại “tốt” hơn đồ của “ta”.
Còn nếu nghiên cứu rộng hơn một chút, đọc các văn kiện của TQ, hay các tập tài liệu của học giả quốc tế nói về về chủ quyền Hoàng Sa và Trường Sa. Ta thấy tất cả các bằng chứng chứng minh chủ quyền của TQ ở Hoàng Sa và Trường Sa đều đến từ phía VNDCCH. Không phải đảng CSVN cung cấp bằng chứng, mà các lãnh đạo nhà nước VNDCCH đã viết những văn bản, đã cho in những bản đồ, các tập tài liệu… Nội dung nhìn nhận chủ quyền của TQ tại Hoàng Sa và Trường Sa. Ta chỉ cần “liếc” qua các văn bản nộp ở Văn phòng Tổng Thư ký LHQ, phần “hồ sơ thềm lục địa mở rộng” thuộc Ủy ban ranh giới thềm lục địa của LHQ, ta sẽ có đầy đủ chứng cớ. Ai là “chánh” bảo vệ đất nước và ai là “ngụy” bán nước cho Tàu?
Nhớ lại vụ bà Khánh Ly qua VN lưu diễn, ở Đà Lạt bà có hát bài “Gia tài của mẹ”. Vụ này đã làm tuyên giáo VN “điên tiết”. Bởi vì lời bài hát đi ngược lại với những gì dối trá mà đảng CSVN đã nhồi nhét vào đầu dân VN từ nhiều thập kỷ đã qua. “Dạy cho con tiếng nói thật thà, mẹ mong con chớ quên màu da…”
Tuyên giáo VN dị ứng không chỉ với vụ “nội chiến” mà còn ở “tiếng nói thật thà”. Đảng CSVN “trụ” được ở đỉnh cao quyền lực là vì họ chuyên nói láo. Phịa sử chỉ là phần nổi tảng băng sơn.
* * *
Trở lại vụ tập phim “Ba chị em”. Ngay cả khi phe Hàn Quốc “nổ” thì chuyện này không ăn thua.
Chuyện có “ăn thua” là có nhiều diễn viên VN đóng vai trong các tập phim Hàn Quốc. Họ nói chuyện (trong phim) bằng tiếng Việt. Điều xấu hổ là họ chỉ chuyên đóng các vai “con ở” và “tội phạm”. Không thấy bộ Thông tin tuyên truyền nói gì về vụ này. Vì nó đúng quá đi.
Mai này các quốc gia Nhật, Đài Loan, Campuchia, Thái Lan, Mã Lai, Anh, Đức, Mỹ, Pháp v.v… nếu viết chuyện phim, đoạn nào có liên quan đến VN, thì phải là các chuyện ăn cắp, mãi dâm, buôn lậu, nhập cảnh lậu, chuyển ngân lậu… Riêng Đài Loan, nghe nói đã có cả cuốn phim tài liệu về “cô dâu VN”.
“Tự hào quá VN ơi”. Tôi mà có thẩm quyền tôi sẽ cấm tuyệt đối dân VN sử dụng câu “tự hào quá VN ơi”. Tự hào và nhục nhã không còn biên giới.
Trương Nhân Tuấn
Theo baotiengdan.com ngày 8-10-2022
Be the first to comment