
LỜI MẸ QUÊ NHÀ
Bao lâu rồi mẹ còn đây cô quạnh
Giữa thôn làng xa khuất tháng năm qua.
Ngày nắng hạ đến chiều đông mưa lạnh
Lủi thủi một mình mẹ nhớ về xa.
Mùa xuân đó mẹ chờ bên bếp lửa
Nồi bánh chưng dành đón con xa quê.
Thời chinh chiến mãi núi rừng gian khổ
Con ra đi tan binh lửa con về.
Rồi mẹ đợi, đợi hoài sau trận chiến
Phố tan hoang nhà trống vườn điêu tàn.
Con trai mẹ ngã xuống ngày binh biến
Con không về đau đất mẹ lầm than!
Gót giày saut con dãi dầu mưa nắng
Trận sau cùng con gục ngã nơi đâu.
Xác con dập hào sâu suờn núi vắng?
Trời Việt Nam câm lặng nỗi thương sầu.
Ngày tháng trải dài trên thân cô độc
Rồi sẽ gặp con cuối nẻo đường trần.
Con thay mẹ dâng đời cho Tổ Quốc
Máu con chan hòa trên đất Tổ nghìn năm...
Lây lất sống từ khi con xa khuất
Non nước điêu tàn, sông cạn đồng khô.
Bọn mãi quốc đâu biết gì đớn nhục
Ác với dân lành mà hèn hạ vong nô!
Con còn đâu để mẹ già trông ngóng
Đất nước mình vẫn thống khổ nơi nơi.
Bao tháng năm mẹ một mình một bóng
Khóc quê nhà và khóc lá xanh rơi!…
UYÊN THÚY LÂM
Be the first to comment