
DIỄN ĐÀN DÂN CHỦ VIỆT NAM LẦN II
Thưa quý vị và các bạn đang hiện diện tại Trung Tâm Hội Nghị Quốc Tế Đài Bắc, Đài Loan cùng quý vị và các bạn đang theo dõi trên hệ thống internet toàn cầu.
Chúng tôi rất lấy làm vinh hạnh được góp tiếng trong Diễn Đàn Dân Chủ Việt Nam lần II qua đề tài Tình Hình Việt Nam Sau 50 Năm kể từ ngày 30 tháng Tư, 1975 oan nghiệt!
Chúng tôi sẽ đánh giá thực trạng các vấn đề về y tế, giáo dục, kinh tế, nhân quyền và chính trị tại Việt Nam trong 50 năm qua.
Về Y tế:
Trong 50 năm qua, lĩnh vực y tế của Việt Nam đã chứng kiến những thách thức nghiêm trọng. Các bệnh không lây nhiễm như tim mạch, tiểu đường, ung thư và bệnh phổi mãn tính ngày càng phổ biến, chiếm đến 73% tổng số ca tử vong hàng năm. Điều này đặt ra áp lực lớn đối với hệ thống y tế vốn đã yếu kém và thiếu nguồn lực.
Tình trạng sử dụng ma túy, đặc biệt là heroin và rượu bia, ngày một gia tăng đáng lo ngại, đặc biệt trong giới trẻ. Mặc dù nhà cầm quyền tuyên bố có các kế hoạch phòng chống ma túy, nhưng các biện pháp phần lớn chỉ nằm trên giấy tờ, thiếu hiệu quả thực tế. Bên cạnh đó, sức khỏe tinh thần của người dân không được quan tâm đúng mức. Những người mắc bệnh tâm thần thường bị kỳ thị, trong khi các dịch vụ chăm sóc và hỗ trợ gần như không tồn tại. Nhiều năm dài các bệnh viện ở khắp các tỉnh thành không đủ giường cho bệnh nhân, phải nằm 2 người chung 1 giường, thậm chí người bệnh và thân nhân còn phải nằm trên sàn nhà và ngay cả ngoài hành lang bệnh viện!
Với tốc độ già hóa dân số, Việt Nam đang đối mặt với sự thiếu hụt trong các dịch vụ chăm sóc sức khỏe cho người cao niên. Đồng thời, các vấn đề về môi trường như ô nhiễm không khí, nguồn nước và biến đổi khí hậu cũng đang đe dọa nghiêm trọng sức khỏe người dân. Việc xử lý chất thải công nghiệp không đúng quy chuẩn, nhiễm mặn ở đồng bằng sông Cửu Long và ô nhiễm hóa chất từ nông nghiệp khiến tình hình càng thêm tồi tệ.
Ngoài ra, sự chênh lệch dịch vụ chăm sóc y tế giữa thành thị và nông thôn, giữa các nhóm xã hội khác nhau vẫn tồn tại. Hệ thống y tế cũng bị ảnh hưởng bởi nạn tham nhũng và lạm dụng chức vụ trong nhiều năm, các ca mổ xẻ và chữa trị đặc biệt, bệnh nhân đều phải đút lót tiền bạc, quà cáp cho bác sĩ mới được chữa trị. Những tệ trạng này đã làm suy yếu niềm tin của người dân vào khả năng cải thiện tình hình y tế tại Việt Nam ngày nay.
Về Giáo dục:
CSVN đã lấy chủ thuyết Mác-Lê làm kim chỉ nam để giáo dục nên đã tạo ra một nền văn hóa vong bản, lai căng. Từ đó tạo ra một tầng lớp trí thức thiếu hiểu biết, học vị giáo sư, tiến sĩ không sao kể xiết nhưng hầu hết không có thực tài tương xứng.
Giáo dục tại Việt Nam tiếp tục bị kìm hãm bởi sự kiểm duyệt tư tưởng và thiếu tự do trong học thuật. Các chính sách giáo dục tập trung vào việc nhồi sọ, ngăn chặn suy nghĩ sáng tạo và khai phóng. Điều này khiến giới trẻ, đặc biệt là du học sinh, ngày càng xa rời đất nước. Ví dụ, Chu Ngọc Quang Vinh, một nhà vô địch Đường lên đỉnh Olympia, đã công khai chỉ trích sự kiểm soát của hệ thống giáo dục, và sau đó phải đối mặt với áp lực từ phía công an. Từ những chính sách khống chế và kìm hảm đó đã tạo cho con người trở thành vô cảm, lạnh lùng, ích kỷ để được an phận.
Ngân sách giáo dục chiếm một phần rất nhỏ trong GDP, chỉ 2.8% vào năm 2023, trong khi ngân sách dành cho Bộ Công An lớn hơn gấp 13 lần. Sự chênh lệch này phản ánh ưu tiên của nhà cầm quyền đối với việc duy trì quyền lực hơn là đầu tư cho tương lai thế hệ trẻ. Kết quả là nền giáo dục không chỉ nghèo nàn về chất lượng mà còn suy đồi về đạo đức, với tình trạng bằng giả, học giả, và luận án thuê tràn lan. Do vây, đã 50 năm mà Việt Nam không hề có được một phát minh khoa học nào đáng kể, không tự mình sản xuất được một sản phẩm giá trị nào cả!
Một hệ thống giáo dục tiên tiến cần dựa trên nền tảng dân tộc, nhân bản và khai phóng, nhưng điều này chỉ có thể đạt được trong một môi trường chính trị tự do và minh bạch. Giáo dục không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn phải khơi dậy suy nghĩ phản biện, lòng yêu nước, và tinh thần trách nhiệm đối với nhân quần xã hội.
Về Kinh tế:
Nền kinh tế Việt Nam chịu sự kiểm soát chặt chẽ của nhà nước, đặc biệt thông qua các doanh nghiệp nhà nước. Những doanh nghiệp này được ưu đãi với các nguồn lực như tín dụng, đất đai và tài nguyên thiên nhiên, nhưng hiệu quả hoạt động lại rất thấp so với doanh nghiệp tư nhân, do đó các công ty quốc doanh đã khai lỗ bạc tỷ.
Quyền sở hữu đất đai vẫn thuộc về nhà nước, khiến người dân và doanh nghiệp tư nhân gặp nhiều khó khăn trong việc phát triển. Thất bại trong nền kinh tế tập trung, csVN phải đổi mới để sống còn nhưng với “nền kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa” đã tạo ra quá nhiều kẻ hỡ để bọn gian thương đầu cơ tích trử, làm giàu phi pháp. Vụ án tập đoàn Vạn Thịnh Phát với Trương Mỹ Lan đã phơi bày thực trạng nền kinh tế Việt Nam ngày nay. Bởi sự lệ thuộc vào TC, csVN bỏ ngõ biên giới Việt Trung để hàng lậu, hàng giả, hàng độc hại tuồng vào Việt Nam vô số kể đã làm cho thị trường hổn độn, hàng của Tàu rẽ mạt làm cho sản phẩm nội địa không thể nào cạnh tranh. Hơn nữa sự can thiệp vào các quyết định phân bổ nguồn lực và kiểm soát giá cả làm méo mó thị trường, cản trở sự phát triển của một nền kinh tế cạnh tranh. Bên cạnh đó, Việt Nam còn bị cáo buộc tiếp tay cho lao động cưỡng bức từ Trung Quốc, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy tín quốc tế và mối quan hệ đối tác với các quốc gia khác.
Về Nhân quyền:
Hồ sơ nhân quyền của Việt Nam tiếp tục tồi tệ. Các quyền căn bản như tự do ngôn luận, hội họp, và tôn giáo đều bị hạn chế. CSVN thành lập hệ thống tôn giáo quốc doanh để khống chế mọi tôn giáo, hoạt động của các tôn giáo đều theo sự chỉ đạo của nhà cầm quyền. Các nhà báo, blogger và nhà hoạt động nhân quyền thường xuyên bị bắt giữ hoặc giam cầm với các cáo buộc ngụy tạo. Nạn buôn người và xâm hại phụ nữ, trẻ em gia tăng, trong khi hệ thống tư pháp thiếu độc lập, tham nhũng tràn lan.
Đặc biệt, phụ nữ và trẻ em trở thành những nạn nhân chính của bạo lực và buôn người. Các vụ xâm hại tình dục và buôn bán trẻ em tăng mạnh, nhưng không được xử lý nghiêm minh. Nhà cầm quyền không chỉ thiếu trách nhiệm mà còn bị cáo buộc đồng lõa trong nhiều trường hợp, thậm chí công an còn cấu kết với các băng đảng xã hội đen để khủng bố dân lành đã làm người dân không có niềm tin vào hệ thống pháp luật hiện nay.
Về Chính trị:
Điều 4 Hiến Pháp của csVN khẳng định “Đảng csVN là lực lượng duy nhất lãnh đạo nhà nước và xã hội” cho nên nền chính trị Việt Nam do đảng csVN kiểm soát hoàn toàn, với chế độ độc tài, toàn trị quyền lực tập trung trong tay một đảng duy nhất, trong khi các quyền tự do căn bản bị bóp nghẹt. Sự giám sát và đàn áp xã hội dân sự là chủ trương chính của nhà cầm quyền nhằm ngăn chặn và triệt hạ bất kỳ sự phản kháng nào. Để thực hiện vô sản chuyên chính, csVN đã triệt tiêu mọi di sản quý giá của VNCH, dẹp bỏ những phong tục tập quán tốt đẹp của tiền nhân để lại, csVN đã thẳng tay đàn áp, giam cầm nhưng nhà bất đồng chính kiến và gán cho họ là “kẻ thù của nhân dân”.
Sau ngày 30 tháng Tư, 1975 csVN đã đưa hầu hết quân cán chính VNCH vào các nhà tù được mệnh danh trại tập trung cải tạo, lao động khổ sai nơi rừng thiêng nước độc và họ đã chết dần chết mòn trong đói lạnh triền miên. Với chính sách này csVN đã giết hại, trả thù và tiêu diệt không biết bao nhiêu nhân tài của đất nước! Người dân không thể nào sống trong một xã hội tồi tệ về mọi phương diện, mất tất cả nhân quyền và quyền tự do căn bản của con người cho nên đã tìm đường vượt biên, vượt biển, bất chấp mọi hiểm nguy để tìm đến bến bờ tự do. Cái giá phải trả cho khát vọng tự do là hàng trăm nghìn người đã chết tức tưởi trên sóng nước mênh mông của đại dương sâu thẳm hay đã bỏ thây nơi góc núi ven rừng. Thế giới phải kinh hoàng trước những bi thảm của thuyền nhân Việt Nam và đã ra tay cứu giúp.
Thêm nữa với chủ trương cưỡng chiếm đất đai khắp nơi của người dân đã tạo nên làn sóng phẩn nộ ngút trời với những người “dân oan” kêu cứu khắp nơi mà chẳng có ai giải quyết. Vụ giết gia đình ông Lê Đình Kình ở Đồng Tâm, ngoại ô Hà Nội là minh chứng về tội ác của nhà cầm quyền csVN. Sự bất công dẫy đầy trong xã hội đã đưa đến vụ bạo loạn của người dân bản địa ở Đắk Lắk năm 2023 là một điển hình.
Chính sách đối ngoại của Việt Nam chịu ảnh hưởng lớn từ Trung Quốc, gây nguy cơ mất độc lập và chủ quyền. Nội bộ đất nước suy thoái về văn hóa, đạo đức, và giá trị truyền thống, trong khi nền kinh tế không phát triển đúng mức, chỉ làm giàu cho tầng lớp lãnh đạo từ địa phương cho đến trung ương và làm giàu cho bọn gian thương cấu kết với tầng lớp lãnh đạo tham ô nhũng lạm khắp mọi nơi mọi chốn. Với quyền lực hoàn toàn nằm trong tay của đảng csVN đã dẫn đến nạn tham nhũng khủng khiếp từ những nhân vật quyền thế trong Bộ Chính Trị xuống đến những cán bộ cấp thấp ở tất cả các địa phương đã phơi rất rõ nét nền chính trị của xã hội Việt Nam ngày nay.
Kết luận:
Qua các phân tích về Tình hình Việt Nam sau 50 năm đã phản ánh một hệ thống chính trị, kinh tế, và xã hội băng hoại vô phương cứu chữa, người dân bị bóp nghẹt bởi sự kiểm soát của đảng csVN. Thảm cảnh 39 người VN đã chết cứng trong chiếc xe đông lạnh ở nước Anh hồi năm 2019, làm cho cả thế giới phải bàng hoàng, sửng sốt trước thảm trạng này của người dân Việt. Đã gần 50 năm sau ngày 30 tháng Tư, 1975 tại sao vẫn còn những người Việt Nam phải chết một cách tức tưởi, oan khiên và khủng khiếp như vậy?
Để thoát khỏi những thảm trạng này, để đất nước được phát triển bền vững Việt Nam cần phải xây dựng một hệ thống chính trị dân chủ, minh bạch và một nền giáo dục khai phóng, nhân bản. Chỉ khi nào người dân được trao quyền tự do suy nghĩ, quyền lợi chính đáng được bảo vệ, và tài nguyên quốc gia được sử dụng công bằng, hợp lý thì Việt Nam mới có thể thoát khỏi sự trì trệ hiện tại và bước vào một giai đoạn phát triển mới, văn minh và độc lập. Muốn thực hiện được ước mơ này để đem lại một tương lai tươi sáng cho Việt Nam thì csVN với thể chế độc tài toàn trị không thể nào tiếp tục ngự trị trên quê hương Việt Nam thân yêu của chúng ta.
Phan Thanh Châu
Phó Chủ Tịch Việt Nam Quốc Dân Đảng
Tháng 2, 2025
Be the first to comment