Cuba

Phàm bất cứ việc gì, nếu có bước làm thử, gọi là thử nghiệm, thì sau đó sẽ tốt hơn. Biết dở sai mà vẫn cố kéo dài, chống chế; đi từ thất bại này tới thất bại khác nhưng vẫn “kiên định”, không tỉnh để thoát ra, chỉ có thể gọi là lú lẫn u mê. Một đất nước, một dân tộc vướng phải sự ấy, là đại bi kịch. Xứ này cũng như một số “anh em” của nó đang đắm chìm trong tấn đại bi kịch.

Cần nhắc tới trước hết là Cuba. Đảo quốc nhỏ bé nằm sát nước Mỹ, theo cách nói bây giờ, có vị trí địa chính trị đặc biệt. Một thời gian khá dài, nó được phong “chức” tiền đồn phe xã hội chủ nghĩa, ngọn cờ đầu chống chủ nghĩa tư bản bóc lột, chống đế quốc, cụ thể là chống Mỹ. Ở ngay sát nách Mỹ, chỉ cách 90 cây số chèo thuyền mà vẫn chống Mỹ không ngơi nghỉ, “hiên ngang Cuba” mới ghê. Anh em nhà Fidel sau khi nắm quyền (tháng 1.1959) đã thiết lập chế độ độc tài gia đình trị còn tệ hơn cả chính quyền Batista mà họ gán cho chữ “độc tài”, được trang trí màu mè bằng “cộng hòa, dân chủ”. Họ thay nhau anh truyền em nối, già cốc đế đại vương vẫn cố giữ ghế cai trị, chẳng chịu nhường ai, xem người cả nước không ra gì. Họ bắt toàn dân phải cùng với họ tôn thờ cộng sản, thờ Liên Xô, kiên định theo chủ nghĩa xã hội, bất kể phải chịu phận chư hầu dễ bảo, phụ thuộc, đói nghèo. Họ vênh vang với thứ danh hão tiên phong chống đế quốc, bảo vệ thành trì chủ nghĩa xã hội, người lính đi đầu…

Đồng bệnh tương lân, đồng khí tương cầu, chả thế mà tháng 9.2009 ông Nguyễn Minh Triết chủ tịch xứ này trong chuyến công du Cuba đã thật thà như đếm mà tỏ bày: “Việt Nam và Cuba như là trời đất sinh ra. Một anh ở phía đông, một anh ở phía tây. Chúng ta thay nhau canh giữ hòa bình cho thế giới. Cuba thức thì Việt Nam ngủ. Việt Nam gác thì Cuba nghỉ” (tôi dẫn nguyên văn, mà các báo quốc doanh khi đó đều đăng chuyện này, thậm chí khen ngợi, thích thú với lối ví von duyên dáng của chủ tịch nước). Ông Triết không biết, hoặc cố tình lờ đi Cuba của anh em nhà Fidel lúc ấy cô đơn, rệu rã, ốc chưa mang nổi mình ốc, lấy đâu sức canh giữ hòa bình thế giới. Mà cũng thông cảm, tinh thần AQ là thứ đặc trưng của giới lãnh đạo cộng sản, chả riêng gì ông Triết. Còn nhớ tối hôm coi tivi phát thức ngủ canh gác xong, lão hàng xóm nhà tôi cười bảo, giời ạ, ai khiến, hai ông cứ rửa chân đi ngủ, ngủ lịm đi cho thiên hạ nhờ.

Cũng nên lật lại những trang Cuba đắm chìm trong cuộc thử nghiệm ý thức hệ kéo dài này. Từ năm 1959 trở về trước, khi anh em nhà Fidel chưa nắm quyền, Cuba là quốc gia giàu nhất vùng Caribe, khu vực Mỹ Latin, thậm chí cả Trung Mỹ. Batista độc tài chỗ nào thì còn phải bàn, nhưng đất nước Cuba kinh tế phát triển, nhất là du lịch, khách du lịch mỗi năm nhiều hơn người bản địa. Đời sống sung túc, dân chủ, bộ mặt đất nước đổi thay theo năm tháng. Thủ đô La Havana tráng lệ với nhà cửa phố xá đẹp đẽ hiện đại, được coi là viên ngọc của Trung Mỹ… Cuộc cách mạng của anh em nhà Fidel thành công nhưng đáng tiếc bị chuyển thành tôn thờ Liên Xô, tôn thờ cộng sản, đã mau chóng đẩy Cuba về điểm xuất phát nghèo nàn lạc hậu, thiếu thốn đói khổ, xuống hố cả nút.

Sau hơn 60 năm hiên ngang “kiêu hãnh trên tuyến đầu chống Mỹ”, bị Liên Xô bỏ rơi không thương tiếc, nay Cuba thực trạng thế nào, chả mấy ai không biết. Những idol của một thời, kiểu anh em nhà Fidel, dần rơi vào quên lãng. Người dân Cuba không thể ăn bánh vẽ mãi được, không thể say sưa với “tự do hay là chết” mãi được. Cần phải có thứ gì bỏ vào mồm thì mới tiếp tục làm cách mạng, canh giữ hòa bình thế giới, trong khi đám lãnh đạo Cuba chỉ biết hô hào và dọa dẫm dân chứ không biết làm cho đất nước phát triển. Giỏi lắm thì vác rá đi xin, nơi này một ít, nơi kia một tí, để sống cầm hơi, đợi tới ngày cách mạng thắng lợi trên toàn thế giới. Cứ lâu lâu lại lấy cớ sang thăm hữu nghị người anh em “nặng ân tình” cùng một thời canh giữ hòa bình, để lúc về có vài nghìn tấn gạo quà. Cũng chả bõ bèn gì so với chục triệu người, nhưng cầm lòng vậy đành lòng vậy, chẳng lẽ sĩ diện, để dân chết đói.

Ai có đi thăm Cuba hãy chịu khó quan sát đời sống thực (chứ đừng tới chỗ sống ảo mà chủ nhà dẫn đi; kiểu này thì Cuba còn thua Triều Tiên của anh Ủn, tinh dững tươi đẹp, giàu có, ăn chơi nhảy múa) để lấy tình anh em canh gác mà khuyên nó một câu, nếu nó ứ không chịu thì cần thôi gác canh giữ hòa bình, để nó gánh một mình.

Nguyễn Thông
Theo https://baotiengdan.com/2024/09/27/cuba/ ngày 27/9/2024

* * *

Tiếc cho Cuba, làm “tiền đồn gác cổng” làm chi!

Nhìn đất nước Cuba khốn khó bây giờ, mình cảm thấy tiếc cho họ vô cùng. Có một vị trí cực kỳ thuận lợi, không bị chiến tranh hay bất cứ ai xâm chiếm (mà thực ra là chính họ đã di cư từ Tây Ban Nha sang chiếm được hòn đảo này), thiên nhiên ưu đãi, sóng và gió biển dạt dào… Lại được ở ngay cạnh một siêu cường.

Vậy mà họ lại không lo làm ăn, tận dụng điều kiện tự nhiên và địa chính trị để phát triển, lại chấp nhận đi làm thằng gác cửa, làm tiền đồn canh gác cái gì đó cho ông Liên Xô ở bên kia địa cầu, chả liên quan gì tới mình?! Rồi ông Liên Xô sụp đổ 30 năm rồi mà họ vẫn kiên định làm “tiền đồn gác cổng”, không biết cho ai? Để dân chìm trong đói khổ và nằm mơ về thiên đường!

Với khoảng cách đến Miami của Mỹ chỉ như từ Kiên Giang đến Phú Quốc ở ta như vậy, nếu họ tự cường phát triển đất nước bằng con đường du lịch thôi thì có lẽ họ đã trở thành một thiên đường cho dân Mỹ đến nghỉ ngơi mua sắm. Đời sống chắc sẽ không kém gì đảo Sip hay Maldives, Bahama rồi.

Còn nếu chăm chỉ và có chút đầu óc nữa thì họ còn đã có thể trở thành một trung tâm tài chính và trung chuyển hàng hoá vào ra Mỹ như Hong Kong với Trung Quốc ngày xưa, hay như Singapore, Dubai rồi.

Sẽ có hàng triệu công ty, văn phòng của châu Âu, châu Á và Mỹ đặt tại đây, vừa làm việc vừa “nghỉ dưỡng” “cống hiến” cho đất nước họ ngay. Dân ăn rồi chả phải làm gì như Dubai. Có khi họ thành XHCN lâu rồi, khi dân họ làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu như dân Dubai rồi.

Quá khứ thì bảo đã qua, không lấy lại được. Nhưng điều kiện vẫn còn nguyên đó. Vì sao giờ đói khổ như vậy, họ cũng là con nhà “dòng dõi” châu Âu, sao họ không nhìn mấy anh em Đông Âu cũ hay tổ tiên Tây Ban Nha của họ mà đi nhỉ? Vẫn kiên định và chỉ thích kết giao với ông bạn nối khố nghèo khổ Việt Nam?

Một điều kỳ lạ nữa, có thể nói là đến mức kỳ quái về logic và tư tưởng mà mình không thể hiểu: Họ chống lại đường lối phát triển xã hội của Mỹ, nhưng lại cứ xin Mỹ phải mở cửa, bỏ cấm vận để họ được làm ăn buôn bán với Mỹ? Rồi không có lý do chiến tranh như Việt Nam thì lại đổ tại nghèo đói là do Mỹ cấm vận?! Kỳ quái vậy? Không chịu nhìn ra nguyên nhân nghèo đói là do con đường mình lựa chọn sai lầm?!

Nếu họ “kiên định” đi theo con đường của mình thì cứ đi đi. Mỹ nó cấm vận mình thì mình cũng cấm vận lại cho nó chết mẹ nó đi chứ gì mà phải xoắn? Không làm được thì cũng quân tử nhất ngôn, xin thua hoặc chấp nhận chết không chịu nhục chứ?

Logic nào, tư tưởng kiểu gì mà lại đẻ ra suy nghĩ lạy lục nó nới cấm vận, xin nó thức ăn để mình sống thoi thóp và để tiếp tục chửi bới và chọc ngoáy nó, to mồm kêu gào mình ưu việt hơn nó? Quái đản…

Nguyên Tống
Ngày 29-9-2024

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*