«Tâm Hồn Cao Thượng»: Thầy Giáo Trên Đất Mỹ

Riêng tôi mới biết chữ Dr. ngày xưa không có nghĩa là Bác Sĩ Y khoa, hay là Tiến sĩ, mà lại có nghĩa nguyên thủy là thầy giáo, cô giáo. Tôi biết từ hồi bà Đệ Nhất Phu Nhân ghi tên mình là Dr. Jill. Báo chí chê rằng bà đâu phải là một Bác Sĩ Y Khoa mà ghi Dr. Tờ báo khác cải lại rằng bà đậu bằng Doctor. Tờ báo khác nói rằng dù không có bằng Doctor bà là cô giáo nên theo nghĩa nguyên thủy bà vẫn có thể ghi Dr. Jill mà không sai.

(Jill Biden, Ed. D., is the First Lady of the United States, a community college educator, a military mother, a grandmother, and bestselling author. Dr.)

Nhân chuyện Dr. là thầy giáo, tôi biếu các bạn một câu chuyện «Tâm Hồn Cao Thượng» Mỹ (không phải của Pháp) sau đây:

* * *

Ông lão đang ngồi trên băng ngoài công viên thì một người đàn ông trẻ tuổi đến hỏi:
– Thầy còn nhớ em không?

Ông lão nói không, chàng trai trẻ nói rằng anh ta là học trò của ông ngày xưa.

Ông lão hỏi:
– Vậy à, hiện em làm nghề gì?

Chàng trai trả lời:
– Em là một giáo viên.

Ông lão:
– A, tốt quá, giống như tôi?

Chàng trai:
– Vâng, vâng. Trên thực tế, em đã trở thành một giáo viên bởi vì Thầy đã truyền cảm hứng cho em để được giống như Thầy.

————

Và chàng trai trẻ nhắc lại câu chuyện sau đây:

“Một ngày nọ, một người bạn của em, cũng là một học sinh trong lớp, khoe một chiếc đồng hồ mới đẹp, và em ham quá nên đã lén lấy trộm nó.

Ngay sau đó, bạn em nhận thấy mất chiếc đồng hồ và đã báo với Thầy.

Thầy nói với cả lớp:

– Đồng hồ của em này đã bị đánh cắp ngay trong lớp học. Trò nào đã ăn cắp nó thì hãy trả lại đi.

Em đã không trả lại. Sau đó Thầy đóng cửa lớp lại và bảo tất cả học sinh đứng thành một vòng tròn, Thầy sẽ lục soát túi của chúng em. Thầy bảo chúng em nhắm mắt lại, bởi vì Thầy chỉ có thể tìm ra chiếc đồng hồ nếu tất cả chúng em đều nhắm mắt.

Tất cả chúng em đều nhắm mắt hết. Thầy đi lục từ túi này sang túi khác, và khi Thầy lục túi của em, Thầy tìm thấy chiếc đồng hồ và lấy nó ra. Thầy vẫn tiếp tục đi lục tìm kiếm trong túi của tất cả các học sinh còn lại, không trừ đứa nào. Lục xong Thầy nói “mở mắt ra đã có chiếc đồng hồ rồi”.

Thầy đã không nói tìm được trong túi ai, Thầy cũng không nói ai là người đã ăn cắp chiếc đồng hồ. Ngày hôm đó Thầy đã cứu nhân phẩm của em. Đó là ngày đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời em. Từ hôm đó em quyết định không trở thành một tên trộm, một kẻ xấu.

Thầy chưa bao giờ nói với bất cứ ai điều gì đã xảy ra, thậm chí Thầy còn không đưa em sang một phòng để dạy em một bài học về đạo đức. Nhờ có Thầy, em hiểu những gì một nhà giáo thực sự cần phải làm.

—————–

– Thưa Thầy, Thầy có còn nhớ chuyện này không?

Vị giáo sư già trả lời:

– Vâng, tôi nhớ chuyện chiếc đồng hồ bị đánh cắp, nhưng tôi không biết em là người lấy cắp nó, bởi vì tôi cũng đã nhắm mắt lại trong khi đi lục túi tìm.

Theo Quán Ven Đường của Huỳnh Chiếu Đẳng
Ngày 27/9/2022

Be the first to comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*