(Bản chính) (Bản mới)
Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát Nắng Sài gòn anh đi mà lạnh ngắt
Bởi vì em mặc áo lụa Hà Ðông Bởi vì em sinh quán taị Hà Ðông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Bao lần anh khiếp hãỉ sợ vô cùng
Thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng Đây trên mặt vẫn còn nguyên vết sẹo!
Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn Anh vẫn nhớ em ngồi đâu quát đấy
Mà mùa thu dài lắm ở chung quanh Cầm khúc cây dàì lắm để đe anh
Linh hồn anh vội vã vẽ chân dung Anh kinh hồn vội vã né lung tung
Bay vội vã vào trong hồn mở cửa. Chờ sơ hở phóng ra đường dông tuốt.
Gặp một bữa, anh đã mừng một bữa Gặp một bữa, anh đã rầu một bữa
Gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn Gặp hai hôm thành rầu rĩ cả tâm hồn
Thơ học trò anh chất lại thành non Bao lâu rồi ăn uống chẳng thấy ngon
Và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu Và đôi mắt mơ màng đang bầm tím
Em không nói đã nghe từng giai điệu Em chưa hét đã vang lừng khắp xóm
Em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh Em chưa gầm mà đã động rừng xanh
Anh trông lên bằng đôi mắt chung tình Bao lần anh toan tính muốn làm lành
Với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt Lòng run sợ làm sao anh dám nói
Em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết Em thích đánh thích thoi anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu Lòng chợt lo chợt sợ chẳng vì đâu
Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau Đôi khi em còn hăm dọa thiến thằng cu
Để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại Để anh lạy mặt xanh như tàu lá
Để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại Lúc em đánh, anh chỉ nhìn lấm lét
Giận thơ anh đã nói chẳng nên lời Giận điên lên nhưng nói chẳng nên lời
Em đi rồi, sám hối chạy trên môi Em đi rồi, ôi khoái quá sướng mê tơi
Những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng Những tháng ngày đời anh thôi bầm dập
Em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn Em ở đâu bên nầy hay bên nớ
Giữ hộ anh màu áo lụa Hà Ðông Hởi người em sinh quán ở Hà Ðông
Anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng Anh vẫn run và sợ hãi vô cùng
Giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng Giữ hộ anh một chuyện tình khiếp đãm
Tác giả: Nguyên Sa Tác giả: Nguyên Sẹo
Anh Thập chuyển
Be the first to comment