Khóc Cờ

Ôi Cờ Vàng thánh thiêng cao quý
Là biểu trưng thành lũy tự do
Muôn người đổ máu tưới Cờ
Xả thân anh dũng theo Cờ tiến lên

Hồn Sông Núi Tổ Tiên bao thuở
Ngự trong Cờ phù trợ cháu con
Quân dân một dạ sắt son
Theo Cờ chiến đấu, bảo tồn  tự do

Rồi Nước mất nhưng Cờ không mất
Cờ theo người đi khắp năm châu
Trở thành thủ lãnh tối cao
Đoàn người xa xứ kính chào, tôn vinh

Nhờ chăm chỉ, thông minh, nhẫn nại
Dân Việt ta làm lại cuộc đời
Thành công rực rỡ khắp nơi
Xây quê hương mới, mọi người nể nang

Đứng dưới Cờ xếp hàng tranh thủ
Đòi tự do, dân chủ, nhân quyền
Cho dân Việt khắp ba Miền
Bảo toàn đất biển vững bền muôn năm…

Dân sở tại đồng tâm yêu chuộng
Tôn vinh Cờ biểu tượng tự do
Nhiều nơi biểu quyết nhận Cờ
Là Cờ chính nghĩa, là Cờ Việt Nam

Vinh dự ấy vỡ toang, hoen ố
Khi loạn quân hùng hổ, ngang tàng
Tấn công Quốc Hội Liên Bang…
Kìa ai mang lá Cờ Vàng phất cao

Cả thế giới trông vào…
Nhục nhã!
Thương cho Cờ, thương quá Cờ ơi
Người ta nhận diện Cờ rồi…
Thấy Cờ họ nhớ, họ cười mỉa mai…

Nhục này biết tỏ cùng ai?

Ngày 11 tháng 1 năm 2021
Vũ Linh Huy


(Hình của gettyimages/Pacific Press)

1 Comment

  1. Thưa quý đồng hương thân mến,
    Cám ơn quý vị đã đồng cảm với tôi, khích lệ tôi. Tôi xin chia sẻ với quý vị một email của một độc giả:

    Xin cám ơn anh Huy đã nói dùm tâm sự tôi .
    “Người ta nhận diện Cờ rồi…
    Thấy Cờ họ nhớ, họ cười mỉa mai…

    Nhục này biết tỏ cùng ai”

    Buổi trưa hôm ấy cả nhà tôi ngồi xem trực tiếp truyền hình. Tôi đã thấy cờ vàng rồi nhưng lặng câm với hy vọng vợ con không thấy. Nhưng đứa con gái lớn quay qua nhìn tôi dò dẫm, e ngại, rồi nói “Cờ của Bố kìa bố”. Tôi trả lời con trong bẽ bàng “Bố thấy rồi”.

    Cám ơn vị độc giả đồng cảm.
    VLH

Leave a Reply

Your email address will not be published.


*